Poet | Storie | Tác phẩm dịch | Picture | Chuyện vui

Monday, September 26, 2011

THƯ GỬI ENA

(Coi như là truyện ngắn)
ENA thân mến,
Mặc dù chúng mình biết nhau rất rõ, nhưng tôi vẫn muốn gọi chị là ENA. "Em Nhớ Anh" - chị luôn luôn viết tắt dòng chữ này ở cuối mỗi lá thư thay cho chữ ký. Người Anh thường dùng ba dấu nhân (xxx) thay cho "I love you" hoặc "kiss".
Chúng mình biết nhau rất rõ, nhưng có một số điều khiến tôi chủ quan. Chị xinh đẹp hơn tôi thì đã hẳn, nhưng tôi lại trẻ hơn. Tôi là người sinh ra cho anh ấy hai đứa con, chăm lo, nuôi dưỡng và dạy dỗ chúng. Anh ấy là người cha yêu con hết mực. Chắc hẳn sẽ không muốn các con mình chứng kiến cảnh cha mẹ "xẻ nghé tan đàn". Phải cần rất nhiều thời gian, tôi mới nhận được ra rằng: Đàn bà thông minh là người biết ngu ngơ những lúc cần ngu ngơ; biết gầm lên như sư tử và cũng biết "ngoao ngoao" hiền như mèo nhung; biết thay lốp xe ô tô nhưng lại không biết chọn kênh tivi; biết gửi email, chat yahoo, nhưng lại không biết những trang thông tin mà cánh đàn ông cho là quan trọng.

MỘT NGÀY…

Tuần trước, bác Hiệu Minh rủ mình xuống DC câu cá. Trong chương trình có cả bữa tiệc giao lưu tối thứ sáu theo tinh thần “Trung ương về Tỉnh mổ thịt trâu” (Tỉnh lên, Trung ương hỏi: đi đâu thế mày, hè hè).
Lúc đầu mình định không đi cho đúng số tử vi: “Người tuổi trâu luôn là những bậc cha mẹ tuyệt vời”. Nhưng con gái bảo đã đi chơi cả tháng, thêm một chủ nhật nữa cũng không xấu hơn là bao. Em Tiger nhà bác HM lại í ới: “Chị xuống lấy bánh nướng bánh dẻo. Em sẽ dạy chị cách làm…” Đành tặc lưỡi cái roẹt.
Thứ sáu, mình dự định đi chuyến xe bốn rưỡi. Bác HM bảo, đến muộn thì không bắt ăn, nhưng được rửa bát. Xe chạy 4 tiếng. Nếu không kẹt xe, đến nơi vẫn còn kịp lúc cao trào. Trong đời, thỉnh thoảng có những ngày các Thiên thần hộ mệnh mải uống bia, xoa mạt chược (Vợ chồng Sơn – Thanh đừng nghĩ tớ nói “đểu” nhá), bỏ nhiệm sở. Thế là mọi việc dưới hạ giới cứ rối tung măng miến.

VIẾT TRONG NGÀY 11 THÁNG CHÍN

Mặc dù đã được khuyến cáo về nguy cơ khủng bố trong dịp kỷ niệm mười năm thảm họa 11 tháng chín, mình vẫn quyết định đi tàu điện ngầm vào thành phố. Cuối tuần, tàu chạy thưa chuyến hơn. Hành khách phần đông là các gia đình đưa con cái đi chơi, các bà nội trợ đi mua sắm và du khách đến thăm thành phố. Ngồi cùng toa với mình có một vị đeo toong teng chiếc máy ảnh rất “hầm hố”. Chắc anh ta cũng muốn tranh thủ chớp vài kiểu ảnh nhân ngày đặc biệt này để về viết blogs (giống mình – hì hì). Lúc tàu chạy trong hầm, chợt nghĩ, nếu bỗng nhiên xảy ra thêm một ngày 11 tháng chín… Hai đứa con đã lớn. Không có mình, chúng vẫn có thể lo được cho nhau. Hồi bằng thằng cu lớn bây giờ, mình đã lấy chồng và làm mẹ. Thứ tư tuần này mình phải sang Princeton ở New Jersey dự tập huấn một ngày. Thứ sáu hẹn Đan Thanh đi sang Long Island gặp gỡ với ban tổ chức cuộc triển lãm giới thiệu đất nước và văn hóa Việt. Thứ bảy mình hứa dạy thay ở trường Việt ngữ cho các thầy cô đi đám cưới một giáo viên tình nguyện cũ… Tiếc nhất vẫn là chuyến đi châu Phi vào cuối tháng này. (Còn tham sống phết!). Lại nghĩ, hôm nay mình đi dự buổi lễ tưởng niệm đặc biệt của các đại diện tôn giáo tại Nhà thờ Presbyterian trên Đại lộ 5. Chúa Giê-su và Thánh Ala sẽ cùng ngồi với nhau nghe các tín đồ nắm tay nhau cầu nguyện. Hai vị Nam Tào, Bắc Đẩu dù có uống rượu say, chắc cũng chẳng thể gạch nhầm tên mình (he he).

ĐI THĂM LÀNG CỦA NGƯỜI DA ĐỎ - TAOS PUEBLO

Ngay sau khi từ Las Cruces trở về, mình đã định viết về TAOS Pueblo – khu làng của người Da đỏ được bảo tồn gần như nguyên vẹn ở New Mexico. Lúc ấy cảm xúc còn đang tràn đầy và bộ nhớ (cũ kỹ) của mình chưa bị phủ “bụi thời gian”. Ngặt một nỗi hôm đó, chỉ vì tiếc mấy đồng mua thêm vé cho máy ảnh mà mình không thể “tác nghiệp” (hu hu). Ngu không để đâu cho hết! Ảnh minh họa cho bài này đều là quà của bác Hiệu Minh. Máy ảnh xịn, thợ tay to nên chất lượng hơn hẳn mấy tấm lờ mờ trên Sa mạc Cát trắng của TC hôm trước. Xin cảm ơn bác HM.

“DÌM” BÁC HIỆU MINH

Nếu đo từ trời xuống đỉnh đầu, mình còn “dài” hơn bác Hiệu Minh tới hai chục phân. Vì thế nên bác í mới hay “dìm hàng” mình mỗi khi có cơ hội. Trong chuyến đi New Mexico mình tự nguyện làm “người mẫu” cho bác í bấm máy rất nhiều kiểu ảnh. Tấm hình trong khuôn viên đại học New Mexico là một ví dụ.
125
189
Ráng chiều vàng trên Sa mạc Cát Trắng (Ảnh Hiệu Minh)
Nhưng bác í lại chọn cái ảnh “tả chân” đưa lên làm cho “Nho xinh” rớt giá thê thảm (he he).

Sunday, August 28, 2011

CHỜ BÃO

Nhà mình chuẩn bị tinh thần đón nàng Irene từ chiều thứ năm. Hết giờ làm việc, mình và em Minh Hương (từ UNICEF Hà nội sang) ghé qua chợ tay xách nách mang, thịt, cá, rau quả… chắc đủ cho cả tuần (nếu thắt lưng buộc bụng). Theo dự báo, Irene là cơn bão lớn nhất đổ vào New York kể từ 20 năm qua. Đài, báo, truyền hình không ngừng cập nhật thông tin về “nàng”.  Thành phố còn hướng dẫn cụ thể các biện pháp dự phòng khi xảy ra sự cố mất điện, cắt gas và cắt nước sinh hoạt. Khu Flushing của mình hóa ra lại an toàn vì mình đọc báo thấy có cả nơi sơ tán tránh bão cho những vùng có nguy cơ ngập lụt.

Friday, August 12, 2011

QUÊ NHÀ

Con gái về nước tranh thủ vừa đi chơi, vừa thực tập hơn hai tháng. Sang đến nơi, mẹ phỏng vấn:

Mẹ: Về thăm bố, bà nội và các bác, con thích nhất điều gì?
Con: Quà sáng. Phở, bún, miến, canh bánh đa... thứ gì cũng có. Vừa nóng sốt, vừa ngon. Tuy vẫn biết là... rất ít vệ sinh.
Mẹ (an ủi): Ăn bẩn sống lâu - người Tầu bảo thế. Ăn sạch chết nhanh - người Anh nói vậy.

Friday, August 5, 2011

NHỮNG QUẢ CẦU THỦY TINH

Bài này mình viết từ năm ngoái, sau khi chị Hạnh mất. Thấm thoắt đã sắp đến giỗ đầu chị Hạnh, mình mang bài về bên này coi như một lời chia sẻ với nhà văn Hoàng Đình Quang. Đồng thời cũng là để tự dặn mình.

Tuesday, August 2, 2011

BREAKING NEWS

Báo chí đưa tin: Breaking News!
- Y án 7 năm cho luật sư Cù Huy Hà Vũ
- Trung tướng Công an họp báo:
“Không có chuyện đạp vào mặt người biểu tình yêu nước”
(Lần đầu tiên “tụ tập đồng người” được gọi đúng tên)
- Hàng ngàn bài thi môn Lịch Sử điểm không.
- Vụ nhà báo Hoàng Hùng không có ai đồng phạm.

Breaking news!
Chẳng có thông tin đáng để ngạc nhiên
(Trừ những ai còn đang mê ngủ)
Nhưng đổ vỡ (break) niềm tin thì có.

Sunday, July 31, 2011

QUYỀN ĐƯỢC... ỐM

Phụ nữ vốn không bao giờ ốm. Những mụ “hữu danh” “married” như mình lại càng không. Hầu hết những chị em mình quen đều sẵn sàng đánh đổi quyền này để nhận về “quyền yêu thương” và “quyền được làm Osin trọn đời cho người mình yêu” một cách hồ hởi. Đau đầu, sổ mũi vẫn “lăn vào bếp”. Đến bữa khều khều, gẩy gẩy vài miếng cốt để cho chồng con yên tâm. Rửa bát xong làm vài viên “xuyên tâm liên” rồi tắt đèn đi ngủ sớm. Sáng hôm sau lại khỏe như Thạch Sanh đi diệt chằn tinh.

Thursday, July 28, 2011

SƠN

Mẹ tôi người Sài Gòn. 17 tuổi theo bố tôi ra xứ Nghệ làm dâu. Sau đó lại lặn lội theo chồng lên tận chiến khu Việt Bắc cho đến tận năm 1955 về tiếp quản Hải Phòng.
Đất nước chia cắt, các cậu em ruột mẹ tôi ở lại trong Nam. Chị em biệt vô âm tín. Sau bảy lăm tìm lại được nhau. Chẳng hiểu vì sao nhà nào cũng đặt tên cho con mình là Hương, là Sơn, là Thủy....
Cậu út của tôi là đại úy lính kiểng phía bên kia. Anh trai tôi là đại úy phía bên này. Ngày giỗ ông ngoại, cậu cháu gặp nhau.
- Cháu tên chi?
- Dạ tên Sơn
- Nhà cậu cũng có thằng Sơn. Nó bỏ xác trong trận Xuân Lộc hồi tháng tư...
Đơn vị anh trai tôi đi từ Buôn Mê Thuột về mở cửa Sài gòn.
Chúng tôi tránh không nói về cuộc chiến.

Wednesday, July 27, 2011

BÊN TƯỢNG ĐÀI CHIẾN TRANH VIỆT NAM

Tôi từng gặp bên Tượng đài chiến tranh Việt Nam
Bà mẹ Mỹ trên chiếc xe lăn
Run rẩy đặt một nhành hoa
Dưới dòng tên người con trai chết trận
Bức tường đen - dãy tên dài bất tận
Như mảnh tang đen

Monday, July 25, 2011

THẮP CHO NGƯỜI DƯỚI CỎ

(Viết cho một ngày tháng Bảy)


Thắp nén hương cho những người dưới cỏ
Đất nước binh đao – huynh đệ tương tàn
Mẹ thắt ruột từng đêm nghe súng nổ
Đạn phía nào cũng trắng những khăn tang


Xin được hát cho những người dưới cỏ
Bao thắng thua – được mất đã lùi xa
Ru thanh thản – ngàn năm yên giấc ngủ
Giọt lệ khô trên khóe mắt mẹ già.


Xin được thắp cho những người dưới cỏ
Xin được hát cho những người dưới cỏ
Cho yêu thương trên mặt đất nở hoa


(NY Tháng 7 – 2010)

Sunday, July 24, 2011

MẤT MÙA

Con gái mình đi thi chuyển cấp (năm ấy đã bỏ thi tốt nghiệp phổ thông cơ sở), cả lớp đạt loại giỏi trăm phần trăm. Hỏi ra mới biết cô giám thị đọc cho cả lớp chép theo đáp án. Trước ngày có Ban giám hiệu lên lớp dự giờ đánh giá giáo viên, tụi trẻ phải ở lại trường cả buổi chiều để tập rượt. Câu hỏi của cô giáo được bố trí cho từng bạn như phân vai trong một vở kịch. Khi cô hòi, tất cả học sinh phải đồng loạt giơ tay, kể cả biết hay không biết. Giờ đạo đức cô vẫn dạy trò phải trung thực.

MÌNH SỢ

Hôm nay có người bạn rủ mình qua bên này làm nhà. Đưa thử một entry viết từ tháng sáu sang xem sao. Sau vụ biểu tình thành công ngày 24 tháng 7, mình đã "vượt qua" được nỗi sợ rồi.
“Em phải đi đến nơi, dù muộn cũng phải nói với nhau…”
Hôm vừa rồi, mình nhận được tin nhắn của một người quen cũ: “dạo này tụi mình có sở thích sáng chủ nhật hẹn nhau đi uống càphê Cột Cờ và hít thở không khí ở khu vực vườn hoa chỗ ông Lê nin đứng”. Anh bạn mình là người hài hước. Truyền thông báo chí “lề phải” “lạng lách” đi qua khái niệm “biểu tình” nên anh cũng “mã hóa” luôn cả thông tin “tụ tập đông người tự phát”.
Mấy tuần nay mình cũng có thói quen mới. Tối thứ bảy (giờ NY) ngồi trực tin trong trang nhà anh Ba Sàm. Mình sợ.